Tâm tình người lính đảo
Trường Sa - hai tiếng thiêng liêng ấy luôn khắc sâu trong trái tim người lính biển. Đó không chỉ là vùng biển đảo xa xôi giữa đại dương bao la mà còn là ngôi nhà thứ hai, nơi những người lính hải quân ngày đêm canh giữ chủ quyền biển đảo Tổ quốc. Ở nơi đầu sóng ngọn gió, họ đã sống, chiến đấu và yêu thương nhau như những người anh em ruột thịt. Và khi phải rời xa nơi này, trong lòng họ trào dâng bao nỗi niềm sâu kín.
Nhắc đến Trường Sa là nhắc đến biểu tượng của ý chí kiên cường, của tinh thần thép trước thiên nhiên khắc nghiệt và những thử thách khôn lường. Mỗi người lính hải quân khi đặt chân lên đảo đều mang trong mình một sứ mệnh cao cả: bảo vệ chủ quyền biển đảo thiêng liêng của Tổ quốc.
Dẫu sóng cuồng, bão giật, dẫu nắng cháy da hay mưa dầm, những người lính hải quân vẫn kiên cường bám trụ, vững vàng trên từng tấc đất, từng rạn san hô, từng con sóng bạc đầu. Họ hiểu rằng, nhiệm vụ của mình không chỉ là cầm chắc súng, sẵn sàng chiến đấu, mà còn là xây dựng, vun đắp một cuộc sống vững bền nơi đảo xa.

Thượng tá Trần Quang Phú, nguyên Chỉ huy trưởng đảo Trường Sa, nguyên Chủ tịch UBND thị trấn Trường Sa - người đã có 30 tháng gắn bó với quân và dân trên đảo.

Những câu chuyện về cuộc sống nơi đảo xa không chỉ là tháng ngày thao luyện, tuần tra mà còn là khoảnh khắc sẻ chia, động viên nhau giữa những ngày biển động. Một người lính trẻ vừa ra đảo công tác thì nhận tin vợ sinh con đầu lòng, nhưng vì nhiệm vụ anh không thể ở bên. Có sĩ quan tâm sự rằng, anh đã quen với những cái tết xa nhà, quen với những đêm trực gió rít qua từng kẽ áo. Nhưng có lẽ, điều khó khăn nhất không phải là sự khắc nghiệt của thiên nhiên, mà là những nỗi nhớ khôn nguôi trong tim.
Trong cơn mưa nặng hạt, con tàu HQ561 dần rời xa đảo Trường Sa để đến với những hòn đảo tiền tiêu khác. Trên boong tàu, giữa làn mưa trắng trời, Thượng tá Trần Quang Phú đứng nghiêm, giơ cao cánh tay vẫy chào hòn đảo thân yêu - nơi đã từng là mái nhà của anh suốt bao tháng qua. Đôi mắt anh rưng rưng, dõi theo đảo Trường Sa cho đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ giữa trùng khơi…
Đó không chỉ là một cuộc chia tay đơn thuần, mà là sự chia xa đầy lưu luyến, bịn rịn giữa người lính với mảnh đất anh đã xem như một phần máu thịt. Bởi Trường Sa không chỉ là nơi anh đóng quân, mà còn là nơi anh đã cùng đồng đội san sẻ từng niềm vui, từng giọt mồ hôi, từng giấc ngủ chập chờn giữa những ngày biển động.
Những người lính khi rời xa nơi đây, hành trang lớn nhất họ mang theo chất chứa bao kỷ niệm. Họ nhớ từng cơn gió biển mặn mòi, nhớ những buổi chào cờ dưới ánh bình minh rực rỡ, nhớ những con sóng ngày đêm vỗ về bờ cát. Và hơn hết, họ nhớ những người đồng đội vẫn ngày đêm canh giữ đảo xa, nhớ ánh mắt kiên cường nhưng cũng đầy tình cảm của người dân trên đảo, những con người đã cùng các chiến sĩ tạo nên một gia đình thực sự giữa vùng biển đảo của Tổ quốc.

Dù rời xa hòn đảo, nhưng trái tim người lính vẫn luôn hướng về nơi ấy. Thượng tá Trần Quang Phú, dù đã nhận nhiệm vụ mới tại đất liền, nhưng tâm trí anh vẫn luôn đau đáu về Trường Sa. Anh mong những người ở lại sẽ tiếp tục xây dựng đảo vững mạnh, xanh hơn, đẹp hơn, kiên trì bám biển và giữ vững chủ quyền.

Những người lính đảo, dù đi đâu, về đâu, vẫn luôn mang theo Trường Sa trong tim. Họ đã dành những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời để gắn bó với nơi này, để góp phần bảo vệ từng con sóng, từng bãi cát, từng cánh chim hải âu tự do chao lượn trên bầu trời xanh thẳm.






Trường Sa - nơi đầu sóng ngọn gió, nơi thử thách ý chí và lòng kiên trung của người lính biển. Nhưng cũng chính nơi đây, họ đã tìm thấy tình đồng đội sâu sắc, tìm thấy ý nghĩa lớn lao của cuộc đời mình.
Trường Sa vẫn đó, hiên ngang giữa trùng khơi. Và những người lính đảo, dù ở lại hay rời xa, vẫn mãi mãi là những người bảo vệ vững chắc cho biên cương hải đảo của Tổ quốc.
Tổ quốc ở trong tim, Trường Sa mãi không xa!